Có câu nói: “Mỗi người đều có thanh xuân, mỗi thanh xuân đều có câu chuyện, mỗi câu chuyện đều có nuối tiếc, mỗi nuối tiếc đều có những hồi ức đẹp vô tận… ” Người ta cũng thường nói : ” Tuổi 17 là tuổi đẹp nhất của thanh xuân ”
Tôi của 17 đã để lại những kỉ niệm, những nuối tiếc… với biết bao dự định để giờ hôm nay chỉ biết nói 2 câu giá như. Tôi là một con nhỏ chả mấy gì đặc biệt cả: không xinh đẹp, không giỏi, đã thế chả có tài năng gì, 17 rồi mà chưa có dự định cho tương lai học ngành nghề gì, đặc biệt là giao tiếp thì dở tệ chuyên gia ờ… ừm…, khá là rụt rè trước đám đông. Đôi lúc quá thất vọng về bản thân tôi chỉ muốn đi đâu đó thật xa, nơi mà mọi người không ai biết về mình, có những lúc tôi đã chạy xe lên Đà Lạt một mình chỉ đơn giản coi một bộ phim, uống ly trà sữa rồi về… Thật là một người dở tệ đúng không ?
Năm 17 thật sự không phải là một năm may mắn đối với tôi về tất cả mọi chuyện học hành thì liên tục bị điểm thấp, gia đình thì tôi thường xuyên bất đồng ý kiến với mẹ về chuyện lựa chon trường Đại học,rồi còn về bạn bè, tình cảm cũng chả mấy suôn sẻ,… Nhưng đó là một năm để lại rất nhiều kỉ niệm và những bài học quý giá để tôi có thể thay đổi bản thân mình hơn nữa. Vì tôi biết xung quanh tôi luôn có gia đình, và những người bạn luôn bên tôi.
Nói về việc học hành, như mọi năm thường vào cuối tháng sáu là chúng tôi chuẩn bị tham gia kì thi trung học phổ thông quốc gia, một kì thi vô cùng quan trọng của đời học sinh, nhưng vì năm nay 2020 thế giới bị ảnh hưởng của dịch covid-19 làm ảnh hưởng đến toàn thế giới và Việt Nam không ngoại lệ từ y tế, kinh tế, giáo dục đều bị ảnh hưởng,… tôi ở nhà cũng gần được 3 tháng rồi, tôi vẫn liên tục cập nhập thông tin về tình hình dịch nhất là thông tin về bộ giáo dục. Thật sự giờ tôi rất hoang mang liệu năng lực của tôi có đậu Đại học không ? Nếu không thi thì cơ hội của mình sẽ như thế nào? Ba tháng không đi học tôi đã học được gì?… và còn rất nhiều câu hỏi mà tôi tự đặt ra cho mình. Nhưng nghĩ lại thôi, giờ mình chỉ biết cố gắng ôn tập ở nhà, và cầu mong dịch bệnh mau qua khỏi thôi.
Và giờ đây tôi đã bước sang tuổi 18 cái tuổi bắt đầu để trưởng thành. Cũng là lúc ta phải đối diện với mọi thứ, là lúc tôi biết rằng bản thân mình không còn nhiều thời gian để có thể rong chơi và theo đuổi những mối tình chẳng biết rồi sẽ đi về đâu. Bởi thời gian là thứ lấy đi tuổi trẻ của con người nhanh nhất, nó như người vô tình lạnh lùng nhất thế gian, một khi việc gì xảy ra thì không bao giờ quay lại. Điều đó bắt tôi phải cố gắng và nỗ lực hơn vì nếu không cố gắng thì chẳng bao giờ bạn có thể mua những gì mình thích, đi những nơi mình muốn đến. Phải mạnh mẽ đừng trốn tránh như trước kia nữa hãy đối diện với nó, tôi sẽ phấn đấu để đạt những điều mình muốn. Chúc thành công
Chào cô gái tuổi 18