Bài Làm
Mẹ luôn là người ở bên cạnh em, giúp đỡ em mỗi khi em gặp khó khăn và cũng là một người bạn chia sẻ cho em mọi niềm vui nỗi buồn. Đôi khi mẹ rất nghiêm khắc và em cảm thấy rất sợ nhưng càng lớn lên em cũng hiểu được rằng: tất cả những điều mẹ làm là đều để tốt cho em, giúp em trưởng thành hơn rất nhiều. Em cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi luôn có mẹ ở bên.
Mẹ con là một người rất hiền nhưng cũng rất nghiêm khắc. Mẹ luôn nhắc nhở em phải học tập thật tốt và luôn phải biết lễ phép với thầy cô, người lớn, luôn phải hòa nhã thân thiệt với bạn bè. Mẹ bảo em một người đàn ông chính chắn phải là người biết nhận lỗi khi mắc lỗi và không được tự cao với những thành tích mà minh đạt được. Sau này, khi đã lớn, em cũng sẽ không bao giờ quên được những lời mẹ đã dặn.
Mẹ em có dáng người dong dỏng cao, mái tóc dài, đen óng mà bao giờ mẹ cũng buộc rất gọn ở phía sau. Nhiều lần em hỏi mẹ, tại sao mẹ không để xõa tóc thì mẹ chỉ bảo với em rằng, nếu để thế sẽ rất vương víu khi đang làm việc.Mẹ có làn da trắng, sống mũi cao, và một đôi mắt luôn biết cười. Mỗi khi em làm mẹ vui, ánh mắt mẹ lại nheo lại, làm lộ ra những nếp nhăn bên cạnh đuôi mắt. Đôi bàn tay của mẹ đã trai sặn đi vì công việc, vì phải chăm sóc cho hai chị em em. Đôi bàn tay của mẹ giống như chiếc bảo bối của Doremon, nó có thể làm mọi việc từ nấu cơm, dọn dẹp đến nắn nốt cầm tay em để tập viết chữa cho đẹp. Em nghe bố kể, ngày trước bàn tay mẹ mềm lắm, nhưng từ ngày mẹ chăm sóc, gánh vác việc trong gia đình mỗi khi bố đi công tác đã khiến đôi bàn tay mềm mại đó trở nên thô cứng và khô ráp lắm.
Một bài học mà mẹ đã dạy cho em từ khi em còn bé mà đến tận bây giờ, em vẫn không thể nào quên. Một lần, do quá muốn đi chơi mà em đã nói dối mẹ là em sang nhà bạn học rồi đi chơi mất. Mẹ đợi lâu quá không thấy em về bèn suốt ruột đi tìm khắp nơi. Đến giữa trưa, em mới đi về, thấy em mẹ liền chạy đến ôm trầm lấy em rồi sau đó mẹ mắng em vì tội dám nói dối mẹ, lúc ấy em thấy mẹ thật vô lý. Nhưng tối hôm đó, lúc đi qua phòng bố mẹ, em thấy mẹ khóc rất nhiều, em đã nhận ra được sự sai trái của mình khi phải khiến bố mẹ lo lắng, và mẹ mắng em không phải vì mẹ tức mà mẹ muốn em nhận ra hành động của mình làm là không đúng. Em liền chạy đến bên mẹ và nói: “ Mẹ ơi, con biết lỗi rồi, con xin lỗi mẹ, mẹ hãy thay thứ cho con,mẹ nhé!” – mẹ gật đầu và nói với em: “Con biết lỗi là được rồi, từ sau không được tái phạm nữa đâu nhé!” Từ đó trở đi, em hứa với bản thân rằng sẽ cố gắng học tập để không bao giờ làm bố mẹ buồn và thất vọng nữa.
Đối với em, mẹ như một người cô giáo tại nhà của em, dạy cho em nhiều điều hay, lẽ phải, giúp em ngày càng hiểu biết và trưởng thành hơn rất nhiều. Em yêu mẹ của em nhiều lắm!