Bài làm
Thế là một năm học mới cũng đã bắt đầu. Như mọi năm, vào ngày khai trường, hầu hết các bạn học sinh ai cũng xúng xính quần áo đẹp, cầm trên tay lá cờ Tổ quốc, những quả bóng bay rực rỡ sắc màu theo bố mẹ bước chân vào cổng trường Trưng Vương yêu dấu . Riêng em, em cũng được mặc quần áo mới, cũng hân hoan hớn hở đến trường như tất cả các bạn nhưng người luôn nắm chặt tay em dẫn đi chính là ông nội của em. Nhiều bạn đã hỏi em rằng: Bố mẹ của bạn đâu rồi ? Đó cũng là điều dễ hiểu thôi!!!!
Em được sinh ra ở đất nước Nga xinh đẹp, quanh năm tiết trời lạnh giá. Vào mùa đông tuyết phủ trắng xóa. Lên 4 tuổi, vì điều kiện gia đình, em phải rời xa bố mẹ để trở về Việt Nam sống cùng ông bà nội. Thế là từ một cô bé quen với bàn tay chăm sóc, chiều chuộng của mẹ, em tập làm quen với cuộc sống mới., không có bố mẹ kề bên. Cứ thế, em lớn dần lên trong tình yêu thương của ông bà nội. Và từ đó, trong trái tim , em luôn biết ơn người sáng nào cũng đưa em đến trường, lo cho em từng bữa ăn giấc ngủ – đó là ông nội của em.
Ông em năm nay đã gần 60 tuổi rồi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, da dẻ vẫn còn hồng hào, mắt vẫn còn tinh.. Giọng nói ông nghe thật ấm áp, truyền cảm đến lạ kì. Em vẫn thích nhất khuôn mặt của ông. Mỗi lúc ông cười trông thật hiền từ, phúc hậu. Ai cũng bảo bố em giống ông, mà em cũng cảm thấy như vậy. Chính vì điều đó nên nỗi nhớ bố trong em cũng nguôi đi phần nào.
Năm nay em vừa tròn 9 tuổi và cũng đã 5 năm sống cùng ông bà nội. Quãng thời gian ấy cũng đủ dài để em biết ông yêu em đến nhường nào. Những lúc em ốm, ông lo lắng ân cần ở bên chăm sóc, ép em ăn từng miếng cháo, uống từng viên thuốc để nhanh khỏi bệnh. Bàn tay ông nhẹ nhàng lắm, lúc nào cũng nắm tay em, ôm em vào lòng. Có những lúc em nhớ bố mẹ quá nên đã ngồi khóc một mình. Cảm giác đó thật đáng sợ làm sao! Những lúc như thế ông giống như một người bạn xuất hiện thật đúng lúc vỗ về , động viên em vượt qua tất cả. Em yêu lắm những phút giây bên ông. Ông còn là một người thầy của em khi ở nhà. Ông thường dạy em những điều hay lẻ phải, khuyên em tránh xa những điều xấu, ông còn dạy em học mỗi khi em gặp bài học khó,…
Bây giờ ở Việt Nam trời đã vào thu rồi, không khí của những ngày đầu tựu trường vẫn còn đâu đây. Em đã mất đi cái cảm giác buồn buồn của một cô bé không được bố mẹ dắt tay trong ngày khai trường. Trong em giờ đây chỉ là niềm tự hào vì đã có một người ông như thế! Em cầu mong ông thật khỏe mạnh để mãi bên cạnh em và để lúc nào em cũng được nói với ông : “ Cháu yêu ông nhiều lắm, ông ơi! “